Trong một quảng cáo gần đó, thì công ty đặt một cái gậy đệm mang giày sau xe và đỗ xe trong một khoảng trống nhỏ giữa hai chiếc ôtô lớn. Thông điệp là: “Vừa vặn vào giữa khoảng không hẹp”.
Tìm kiếm trong Blog
Bibomart
Câu chuyện bắt đầu là hình ảnh cây xương rồng cằn cỗi ở 1 làng quê hẻo lánh và âm u.Nơi ấy chỉ có con người tất bật với cuộc sống đầy khó khăn với những nỗi lo.Nơi ấy có 1 chàng trai thầm yêu 1 cô gái.Và nơi ấy có tiếng nói tình yêu đọng lại trên những cánh hoa xương rồng.
Lời tác giả: Viết tặng những mảng màu đã phai theo thời gian, và cả những mảng màu đang tươi mới trong cuộc sống hiện tại. Chúc mọi điều tốt lành!
Tiếng trong khoang ồn ào làm loãng dần cuộc đối thoại ngắn ngủi. Lam mỉm cười chào người thanh niên rồi nhanh chóng leo lên giường, ở tầng phía trên. Đặt chiếc balo bên dưới, ngả lưng xuống. Tàu bắt đầu chuyển bánh… Ngủ một giấc thôi, sáng mai Lam sẽ đên Huế - một thành phố xa lạ, mà từ trước đến nay cô chỉ biết qua những lời kể, TV, báo đài.
Trở lại với cuộc sống thường nhật. Vẫn thế, vẫn 1 chút lành lạnh, 1 chút cô đơn, 1 chút bất cần nhưng đôi khi lại thỏa mãn vì chẳng ai để ý đến những việc mình làm.
Entry này anh muốn viết cho riêng em thôi, tình yêu của anh ạ. Hôm nay đã hơn 2 ngày mình xa nhau phải không em. Từng ngày từng ngày một cứ trôi mà sao anh thấy nó dài vô tận. Thời gian sắp tới, anh sẽ phải trải qua cái cảm giác muốn khóc nhưng không có em dỗ dành, lạnh cũng sẽ chẳng có vòng tay ấm áp nào từ em. Từ người anh yêu nhất.
1. Con gái điệu -> làm đẹp Con trai điệu -> bệnh
2. Con gái dùng nữ trang -> người ta nhìn và khenCon trai dùng phụ tùng -> người ta nhìn và bĩu môi
3. Con gái thắc mắc nhiều thứ -> ngây thơ
Con trai hỏi nhiều -> đầu đất
Biết nói sao bây giờ khi gió có mấy khi dừng chân ?
Biết nói sao đây khi gió cứ mơn trớn rong ruổi cùng mây khắp nẻo đường …
Em – bông hoa nhỏ dại khép chốn mình cùng đất , cứ gắng vươn cao ngóng nhìn : gió “ôm”mây cùng bay đi đâu ???
Sao anh không ngồi lại đây ? Em – bông hoa nhỏ dại cũng xynh xắn lắm kia mà ? Sao anh không dừng chân một chút thôi – chỉ một chút mà, để đôi mình nhìn ngắm nhau , kể nhau nghe biết bao ngày xa cách …
Anh cứ đi , đi mãi chẳng chịu dừng, dẫu đường còn dài và lắm chông chênh . Mặc em nhỏ bé cứ kêu gào một góc , chẳng thể bật gốc cây mình mà cuộn mình theo chiều gió cuốn đi chỉ với ước mong bé nhỏ “được kề bên anh “ .
Em ở nơi đây , ôm mảnh đất nâu màu áo mẹ . Anh đi xa , chẳng biết có nhớ đường về, khi mang màu xanh thẳm cùng mây cao đổ nắng , khi xao xác xám đen rồi mưa chợt đổ - tưới lên em :”một cơn giá rét lòng “. Chợt giật mình :” anh giận hờn , trách móc gì em sao ?”
"Khi hai người yêu nhau, họ không nhìn nhau mà họ cùng nhìn về một hướng" - Saint Exupery