Biết nói sao bây giờ khi gió có mấy khi dừng chân ?
Biết nói sao đây khi gió cứ mơn trớn rong ruổi cùng mây khắp nẻo đường …
Em – bông hoa nhỏ dại khép chốn mình cùng đất , cứ gắng vươn cao ngóng nhìn : gió “ôm”mây cùng bay đi đâu ???
Sao anh không ngồi lại đây ? Em – bông hoa nhỏ dại cũng xynh xắn lắm kia mà ? Sao anh không dừng chân một chút thôi – chỉ một chút mà, để đôi mình nhìn ngắm nhau , kể nhau nghe biết bao ngày xa cách …
Anh cứ đi , đi mãi chẳng chịu dừng, dẫu đường còn dài và lắm chông chênh . Mặc em nhỏ bé cứ kêu gào một góc , chẳng thể bật gốc cây mình mà cuộn mình theo chiều gió cuốn đi chỉ với ước mong bé nhỏ “được kề bên anh “ .
Em ở nơi đây , ôm mảnh đất nâu màu áo mẹ . Anh đi xa , chẳng biết có nhớ đường về, khi mang màu xanh thẳm cùng mây cao đổ nắng , khi xao xác xám đen rồi mưa chợt đổ - tưới lên em :”một cơn giá rét lòng “. Chợt giật mình :” anh giận hờn , trách móc gì em sao ?”
Ngày qua ngày , cánh hoa dần thâm đen và tàn úa . Cứ gượng mình ngóng lên trời cao :” gió ơi gió , sao gió mãi không về … em buồn em nhớ , gió biết chi không ?”.
Ngày qua ngày , trời thu xanh vắt , gió “vờn” mây tung cao cùng chim hót cười đùa . Em nơi này – đang dần tàn úa , rơi rụng từng cánh mỏng … Sao anh cứ uốn mình lên tít trời xanh mà không chịu hạ xuống một chút nhớ đến“ người tình bé nhỏ “ này … hay vì anh đã quên ?
“ Ừh, do mây cao trong xanh vắt , nắng chín thật vàng tươi ; từng đám, từng mảnh , từng hạt lóng lánh như thủy tinh lộng lẫy“- em biết mà , đầu “hoa” rũ xuống buông xuôi , chẳng còn muốn gọi , chẳng còn buồn van nơn …
Từng cánh rơi không nhung nhớ , từng nhụy vàng ngả màu chẳng buồn vương … Em trở về ôm trọn mình cùng đất mẹ , nhưng làm sao để quên một cuộc tình mong manh ấy dẫu vẫn biết ở đời hoen – thâm – sân – si nặng nợ …
Rồi một bông hoa nữa theo em, nhưng rách nát hơn , thảm hại hơn, em cay mắt nhìn từng cánh mỏng của người bạn như bị ai đập cho nát bét …À hóa ra là do đông về , mây xám xịt chẳng còn xinh ; gió cuồng phong đập mạnh vì tức tối , thân hoa cứ thế mà chầy vấy vết thương như từng cây kim đâm phải ….
Rồi anh mất mây – người thứ ba vội vã , rồi anh mất cả hoa – em bé nhỏ dại khờ … Anh chỉ là cơn gió lãng du bay bốn biển , anh tồn tại như thế , anh “ cần “ tự do mà quên đi “sự thèm khát yêu đương “ của người đối phương ư ? Anh đáng trách , nhưng nào em có thể khi : “ Anh – Mang – Hình – Hài – Của – Gió “.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét