Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

Gửi anh chút thu Hà Nội!

Người đăng: admin



Bạn đang nghe Blog Radio 150: "Gửi anh chút thu Hà Nội" với những cung bậc cảm xúc yêu thương gửi từ mùa Thu Hà Nội, những tâm sự nhớ thương từ phương trời xa xôi gửi về Hà Nội, những ký ức của một tình cảm chưa định tên dang dở như một trò ú tim nhói lên trong lòng ai đó mỗi khi mùa về...

Highslide JS







Lá thư thứ nhất:
Mùa thu tỉnh giấc

Có một ngày mà trời xanh lắm em ơi. Cái ngày mà lúc em ngái ngủ và kéo lên mình tấm chăn mỏng vào một sáng sớm bình minh, đó là lúc mà mùa thu choàng tỉnh.

Mùa thu đến với em thật đột ngột. Mùa thu đến trong em thật bất ngờ khi nắng vàng hơn mà chẳng gay gắt chút nào. Cái gay gắt oi ả của mùa hè Hà Nội đã dần dần lùi vào dĩ vãng nhường chỗ cho một bầu không khí thu rất thu. Em nhắm mắt mà hít căng lồng ngực cái hương lành lạnh mới chớm nở của trời đất, của cỏ cây, của hơi sương ban sớm.




Em chạm vào cái chất thu của trời đất thật đột ngột khi ngoảnh mặt nhìn qua khung chấn song cửa sổ lớp. Hoa sữa đã nở rộ. Hoa sữa đang độ còn non. Những chùm hoa trắng xanh nổi bật trên nền những tán lá xếp nếp. Em va vào hương thu lần đầu tiên vào cái ngày mà em quay xe để rẽ vào cây xăng trên đường Láng. Mùi hoa sữa sao nồng nàn mà thật dịu dàng khéo léo len lỏi vào trong gió và khẽ phả qua mặt em một mùi hương thơm ngát dịu dàng mà da diết. Em biết, đó là lúc mà thu đến.

Năm nay, mùa thu thật đến rất đúng độ. Không sớm mà cũng chẳng muộn. Mùa thu đến khi mùa khai trường đến, khi đường phố đến tắc nghẽn mất thôi bởi các em bé mặc đồng phục áo trắng, quần hay váy màu xanh đậm và choàng khăn đỏ là cái lúc mà không khí trở nên lạnh dần.

Trời trở lạnh, một cái lạnh se se đủ để biến cái mùi hoa sữa trở thành ngọt ngào, chỉ cần nóng một chút thì mùi hoa sẽ trở nên hắc ngay lập tức. Đó là nét riêng biệt độc đáo để biến hoa sữa trở thành nét riêng của thu Hà Nội, mặc dù hoa sữa mọc rất rất nhiều ở những thành phố khác. Nhưng những thành phố đó không có cái se lạnh độ chớm thu đủ để biến hương hoa trở nên ngọt ngào tựa dư vị tình yêu.

Mùa này, bên cạnh hoa sữa còn có hoa lan nữa. Đã ai đi bên cạnh người thương vào cái độ mà trời se lạnh trên đường Thanh Niên, đi qua những cô bán hoa lan mới hiểu được cảm giác thú tinh nghịch khi thèm một bông hoa lan mà cài lên mái tóc. Em trở nên thơm như là hoa vậy.

Mùa thu đổ nắng vàng và hơi thở lạnh tràn ngập lên các con phố Hà Nội. Bước qua những hàng hoa hồng thơm ngát trên vỉa hè chợ cóc đặt tạm, hàng tôm cá mà cô bán hàng sao chua ngoa mà thật tốt tính, em còn cảm thấy mùa thu đặt lên má em một màu phớt hồng phấn, làm em không thể nào cưỡng nổi ý định mỉm cười để đặt một núm đồng tiền lên trên má. Đã có ai ví vẻ đẹp của những cô hàng xén đẹp như “Mùa thu tỏa nắng”, em cười và cảm giác mình đang đi trên phố Hà Nội vào một giây phút rất xưa nào đấy, một giây phút những năm một ngàn chín trăm lẻ mấy chẳng hạn. Chả biết được, thời ấy con gái Hà Nội có còn giữ tục nhuộm răng?

Hà Nội nay đã là năm hai ngàn mười. Thu nay là thu của Đại Lễ. Hà Nôi nay đã đã khác xưa nhiều lắm. Những con đường giao thông chính gấp rút được hoàn thành trước tuần lễ tháng mười. Đường phố được trang hoàng hơn, con đường ven sông Hồng đã được phủ màu gốm sứ đủ sắc thay vì cái nền xi măng xám ngoét mấy bữa trước … Phải Hà Nội nay đã đổi thay so với Hà Nội xưa nhiều lắm. Chỉ còn mỗi cầu Hồ Gươm, Văn Miếu … và các di tích lịch sử khác là còn mang vẻ cổ kính đậm chất xưa của thành phố ngàn năm tuổi. Phải, bộ mặt của Hà Nội đang đổi thay nhưng dù Hà Nội có đổi thay thế nào đi nữa thì em mong con người Hà Nội sẽ vẫn chẳng đổi thay, vẫn mang cái “chất xưa” trong tính cách. Cái chất xưa ở đây là cái chất thơm như thể hoa nhài, dù thân xác hoa có khô úa thế nào thì hương thơm ngát vẫn còn đọng lại.

Đại lễ nào rồi cũng qua đi. Hà Nội rồi sẽ già hơn đi và hiện đại hơn theo thời gian, con người Hà Nội rồi cũng phải rời xa không khí của một ngày đổi khắc ngàn năm trong độ trời thu mà về quỹ đạo bình thường. Nhưng mong sao cái hồn người Hà Nội, cái chất thơm của hoa nhài trong tính cách con người sẽ mãi kiên định mà chẳng bao giờ mất hay phôi phai đi được dù cuộc sống có thăng trầm hay đổi thay thế nào chăng nữa. Để thu nay vui được trọn vẹn hòa cùng cái vẻ đẹp của cái mùa thu ngàn năm năm này.
Highslide JS


Lá thư thứ hai:
"Kính gửi ban biên tập Blog Radio!

Mình là một thính giả thường xuyên của chương trình, mỗi khi căng thẳng, lắng nghe Blog Radio là cách để mình thư giãn. Mỗi câu chuyện, qua giọng đọc của Chít Xinh và Gà Quay như có một sức truyền cảm mạnh mẽ, khiến cho người nghe được đắm mình trong đó, một cảm giác bình yên và ấm áp nhẹ nhàng... Mình cũng đã nhiều lần viết truyện, viết từ chính cuộc sống của mình nhưng rồi khi đọc lại chỉ dám cười một mình mà không dám gửi đi.

Mình đi học xa nhà đã hai năm rồi, mùa thu bên mình đẹp nhưng lạnh và buồn, nó không giống như mùa thu Hà Nội. Nghe người yêu mình kể, Hà Nội bây giờ đẹp lắm, đường phố lung linh, trời lại se se lạnh, hoa sữa lại thoảng hương và cốm xanh lại đong đầy bàn tay nhỏ... Mình rất nhớ Hà nội, nhớ người yêu, nhớ gia đình và bè bạn. Nỗi nhớ ấy lại đong đầy mỗi lúc thu sang, mình muốn chia sẻ cảm xúc này với Blog Radio và các bạn, đặc biệt xa Hà Nội mùa thu này qua một bài thơ: “Anh không về được đâu em“. Bài thơ là những cảm xúc thật của mình, là những lời nhắn nhủ của mình với người yêu mình ở Hà Nội."

Trích dẫn
Anh không về được đâu em
Thu này anh sẽ không về được đâu em!
Dù biết thu bên này sẽ rất buồn, cô đơn và lạnh...
Dù biết Hà Nội đang chuyển mình, những ngày nghìn năm lịch sử,
Anh cũng không về được đâu em!

Ah không về để đưa em đi dạo phố đêm,
Anh không về cùng em ăn cháo trai, nem rán,
Anh không về cùng em quây quần bè bạn...
Anh không về được đâu em!

Anh không về khi em nhớ mẹ mong,
Anh không về khi đường phố thơm mùi hoa sữa,
Anh không về khi cốm xanh đong đây bàn tay nhỏ...
Anh không về được đâu em!

Gửi cho anh một chút gió của thu sang,
Gửi cho anh chút nắng nhẹ nhàng, đậu trên vai áo,
Gửi cho anh mùi cốm xanh, mùi hoa sữa thơm huyền ảo...
Gửi cho anh một chút nhớ của lòng em...

Gửi cho anh một chút nắm tay dịu êm,
Gửi cho anh một chút ôm dài ấm áp,
Gửi cho anh một chút Hà Nội ồn ào, ngột ngạt…
Gửi cho anh một chút Thu…

Anh sẽ vê khi Hà Nội qua mùa thu,
Qua cả mùa đông và một chút của mùa xuân đầy nhựa sống,
Anh sẽ về cùng em đứng trên cầu Long Biên gió lộng,
Cùng em ngắm sông Hồng…

Rồi anh sẽ cùng em đi qua cả bốn mùa của năm…
Đi hết mùa thu, mùa đông, mùa xuân rồi mùa hạ…
Cùng em đứng giữa Hà Nội, dòng người hối hả..
Mình nắm tay nhau...!
                                               Greifswald, trung thu năm 2010...


Mình xin chân thành cảm ơn chương trình. Chúc chương trình ngày càng thành công hơn nữa!

Anh, em  - lẽ nào như những chiếc xe ngang qua thành phố

Anh và cô quen nhau từ giữa hè. Nhưng chỉ đến cuối mùa thu, cô mới bắt đầu nhắn tin cho anh. Những tin nhắn ngắn ngủi, rời rạc và thường vào giữa đêm khuya. Kiểu như: “Ê, ngủ chưa?” hoặc : “Hôm nay mưa nhiều nhỉ?” Lãng mạn hơi nữa thì là: “Hoa sữa trên đường em đi làm về nở rồi đấy. Thơm lắm”. Có khi anh nhắn lại, cũng có khi, bận rộn quá anh không nhắn lại được.Chỉ sáng hôm sau, tỉnh dậy và mở di động cô mới thấy sms từ anh gửi tới. Mỉm cười vui vui. Với cô, anh như một cái Recycle Bin của máy tính, cô có thể tống mọi “hỉ, nộ, ái, ố” của mình vào đấy. Không quan trọng là thái độ và phản hồi của cái Recycle đấy là gì.

Hồi đấy, cô mới ra trường, mới bắt đầu công việc. Công việc của cô hay phải làm về tối. Có khi theo chương trình, muộn trời mới về. Lắm hôm, úp cho mình bát mì và cho thêm ít xúc xích vào bát, cô lại nhớ đến anh. Giờ này, có lẽ anh đang cặm cụi bên bản vẽ, hoặc có khi đang vui vẻ cùng đám bạn,cùng đội bóng. Thế giới của anh rộng lớn hơn của cô rất nhiều. Cô chỉ biết về nó qua những câu chuyện mà thi thoảng anh kể cho cô nghe. Hai người làm việc ngay trong lòng thành phố, nhưng có khi cả tháng mới gặp nhau, uống cùng nhau tách cả phê nhỏ. Có vẻ như anh không muốn trở thành một cái gì đó của cô, không muốn bị gán cho một danh từ gì đó và phải đóng khung bởi những cái mà người khác mặc định cho danh từ này. Còn cô, dường như cô không muốn thế.

Cô thích cách anh cười. Thích cách anh tròn mắt và phồng má lên hỏi : “Sao không?” mỗi khi thắc mắc một điều gì đấy. Thích cả cái vênh mặt lên đầy trẻ con và bướng bỉnh của anh đi kèm với câu : “Chứ sao”. Những điều nhỏ bé và vụn vặt nhất nơi anh cũng làm cô thích. Nhưng anh chỉ nhớ đến cô những lần anh rảnh rỗi, những khi anh không bên bạn bè và những đam mê của mình. Anh chỉ thế, không hơn.

Và cô chạnh lòng. Bắt đầu những buồn rầu vô cớ.

Cô biết mình thật ngốc. Anh chưa từng hứa hẹn. Cũng chưa từng thề thốt gì. Cô nhớ, lần duy nhất, anh nói có vẻ “thề thốt”, đó là khi cô ngồi sau xe anh, và thấp thỏm: “Liệu có thể này được đến mùa đông không nhỉ?” Anh đã cười,vẻ nhẹ nhõm vô cùng: “Chỉ sợ em thôi, còn anh thì vô tư”. Hôm đó, là một tối đầu thu. Hình như là vào tháng mưa Ngâu. Những hạt mưa rơi trên mặt đường, lấp loáng. Cô nhớ, mình đã lùa bàn tay nhỏ vào mái tóc anh, nghe như lòng đã thương yêu từ lâu lắm.

Rồi lâu, rất lâu sau đó, hai người không liên lạc gì nữa...
Highslide JS

Nghĩ về anh, cô lại tự nhủ: “Có là gì đâu mà”. Và cô tưởng như hai người giống như những chiếc xe vẫn ngang qua thành phố. Gặp mà lại như là không gặp.

Chỉ đến tối nay, lại mưa như của một ngày xa lắc, cô bần thần tự hỏi, không biết anh giờ như thế nào.

Nếu đã gặp, nếu đã có những kỉ niệm, thì sao cuối cùng lại là một sự im lặng đến nghẹt thở thế này?

Có lúc cô đã nhớ anh, tới mức muốn cầm di động lên, nhìn chằm chằm vào màn hình và định ấn số, gọi đi. Nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ nổi niềm kiêu hãnh của mình để làm như thế.

Cô không hiểu sao nữa, tại sao cả hai lại như chơi trò ú tim thế này. Giá anh cứ nói… Mà thôi, anh sao có thể nói gì được vì anh chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với cô. Chỉ có duy nhất một lần, anh nói thầm vào tai cô trong quán cà phê quen thuộc: “Em không nghĩ là anh thích em à?” Cô đã không nói gì, chỉ im lặng.

Giờ đây thì cô biết, rằng mình đang nhớ một người. Nhưng bản tính của cô là thế, chỉ có đi qua chứ không nhìn lại. Nếu đã là một trò ú tim, thì hãy cứ để nó là trò ú tim. Mãi mãi là như thế.

Delete hết những sms của anh. Nụ cười và cái giọng điệu không thể nào lẫn lộn của anh được nhét vào kí ức.

Những nỗi buồn vơi đi vì có buồn cũng không để làm gì hết.

Cô biết là mình sẽ quên anh mà.

Nhưng sao thỉnh thoảng, một khi nào đó, cô lại nhói lên như thế này. Cảm giác nghẹt thở lại trở lại. Vẫn là day dứt và băn khoăn về trò ú tim ấy.

Anh đang ở đâu, thế nào giữa cái thành phố bé nhỏ mà đông đúc này?

Có khi nào, anh nhớ đến cô không?

Hay với anh, cô chỉ như một chuyến xe ngang qua thành phố?

Đọc thêm: http://mjnhkata.info/Blog-Radio-150-Gui-anh-chut-thu-Ha-Noi/#topreply#ixzz1BkGTinAL
MjnhKata'sBlog - Đến và Cảm Nhận 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét